Lặng thầm

Cảm giác trong em là gì nhỉ? Trống rỗng anh ạ! Nhìn những người vợ khác, họ có thể khóc, những giọt nước mắt cho cả năm dài xa cách, cho những tủi hờn, cho những trọng trách đè nặng lên đôi vai người phụ nữ bé nhỏ. Còn em, em không khóc được, em không hiểu tại sao nữa?

Bài dự thi cuộc thi ” Viết cho người bạn đời của tôi” do Phụ Nữ Ngày Nay tổ chức

Mã số: 080_NBĐ
Họ và Tên: Nguyễn Thị Yến
Địa chỉ: Thủ Dầu Một, Bình Dương

Em làm vợ anh đến thời điểm này đã là 9 tháng rồi, thế mà thời gian anh ở bên cạnh em chỉ vỏn vẹn có 2 tháng. Một buổi trưa tháng 7 nắng chói chang, em tiễn anh xuống bến cảng. Cảm giác trong em là gì nhỉ? Trống rỗng anh ạ! Nhìn những người vợ khác, họ có thể khóc, những giọt nước mắt cho cả năm dài xa cách, cho những tủi hờn, cho những trọng trách đè nặng lên đôi vai người phụ nữ bé nhỏ. Còn em, em không khóc được, em không hiểu tại sao nữa? có lẽ em sợ anh buồn nhưng cũng có lẽ tại em không thể khóc trước mặt người khác. Em chỉ biết đứng nhìn theo con tàu rẽ từng đợt sóng trắng xóa ra khơi. Chỉ còn một mình em thẫn thờ, cô đơn ở một nơi xa lạ. Rồi gió bắt đầu thổi bùng lên, kéo từng đám mây đen cuồn cuộn, trời bắt đầu đổ mưa ầm ầm buộc em phải quay về. Quay về với cuộc sống thường nhật cho dù có anh hay một mình. Công việc giúp em quên đi thời gian dễ dàng hơn, những áp lực, những khó khăn đời thường giúp em bận bịu tâm trí. Chỉ có khuya về khi không gian yên tĩnh, em lại trằn trọc không thể nào ngủ được; vì yêu thương vì nhung nhớ và cả vì những lo toan cho tương lai sắp tới. Làm sao đây anh khi mình chưa có nhà, làm sao đây anh khi mình chưa có con?làm sao đây anh mỗi người một nơi?… Bao nhiêu câu hỏi làm em luôn lo lắng. Nhưng em biết em sẽ phải kiên cường hơn nữa. Bởi nơi nhà giàn xa xôi, anh vẫn luôn hướng về đất liền, hướng về nơi em đang ở, luôn an ủi em từng phút giây em yếu lòng. Anh ơi, anh biết không? Đã từng có lần cấp trên của em hỏi: “Bao giờ chồng em về?”  “Dạ tháng 5 năm sau ạ” “Đi một năm mới về hả? chết!chết! thế thì lấy chồng làm gì chứ! Cũng như không!”. Em chỉ cười không đáp trả, bởi em biết không ở hoàn cảnh của em thì không ai hiểu. Đối với mọi người thì vợ chồng phải ở cạnh nhau mới là một gia đình, chứ làm sao người ta nghĩ được đối với anh và em, chỉ cần trái tim hai chúng ta ở gần nhau là được, phải không anh? Trong em, chưa bao giờ em cho việc anh không ở nhà là một thiệt thòi, mà em luôn cho rằng đó là một sự hy sinh.Bản thân anh đã rất khó khăn để sống ở một nơi bốn bề là biển, thức ăn quanh năm thiếu thốn; chẳng có rau xanh món mà anh thích nhất; chẳng có đủ nước để tắm giặt, ăn uống.Anh đã hy sinh thời trai trẻ vẫy vùng để canh giữ một góc biển tổ quốc. Anh đã hy sinh cuộc sống gia đình, sống bên cạnh những người đồng đội yêu thương; đối mặt với những hiểm nguy luôn rình rập, những thiên tai, những kẻ thù đầy âm mưu đen tối. Em biết, anh hy sinh luôn sự chăm sóc của em, để những khi áo rách chỉ cũng đành tự khâu lấy. Và vô vàn những hy sinh vô hình, mà không phải em hay những người vợ lính nhà giàn chẳng ai hiểu được đúng không anh?Với em, sự hy sinh của anh cao cả hơn nhiều sự chờ đợi của người phụ nữ như em. Anh hãy vững tay súng nơi biển cả bao la nhé! Bởi nơi đây em luôn vững vàng bước đi trong cuộc sống, luôn hết mình cho công việc, sống từng ngày hạnh phúc đợi anh về.

Mời bạn đọc tham gia cuộc thi ” Viết cho người bạn đời của tôi” để chia sẻ yêu thương và đón nhận những phần quà hấp dẫn!

(Phụ Nữ Ngày Nay)

Bài viết cộng tác độc giả vui lòng gửi về email bientap@pnnn.vn

0 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN