Tôi quá ấm ức với cô em chồng tráo trở

Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng. Cô em chồng tôi quá tài năng. Cô ta diễn xuất tuyệt vời như một diễn viên chuyên nghiệp.

Tôi làm nhân viên bán hàng của trung tâm điện thoại. Chồng tôi làm quản lí ở một quán cafe. Chúng tôi lấy nhau được 6 tháng. Vợ chồng tôi không ở riêng mà ở cùng nhà với bố mẹ chồng. Nhưng nếu chỉ làm dâu cho bố mẹ chồng thì không có gì đáng nói. Đằng này người làm tôi đau đầu và vô cùng khó chịu lại là cô em gái của anh.

Lần đầu đến nhà anh ra mắt, khi đó cô ấy đang học 12. Ngay lần đầu gặp tôi đã rất thất vọng về cách ứng xử của cô ta. Hôm đó, tôi có đeo một chiếc lắc tay bằng bạch kim, món quà mà cô bạn thân đã tặng cho tôi. Tôi chỉ đeo vào dịp quan trọng. Vậy mà cô em của anh cứ trầm trồ, khen ngợi hết lời. Cô ta cứ nắm tay tôi mân mê chiếc lắc và muốn mang thử.

Vì nể mặt, và tôi cũng muốn tạo thiện cảm với nhà anh nên đồng ý. Nào ngờ khi vừa đeo vào cô ta chạy đi khoe với bố mẹ. Rồi tự khen mình đeo rất đẹp, rất hợp. Và cô ta trơ trẽn đến mức nói với bố mẹ mình là tôi đã tặng chiếc lắc cho cô ấy. Hôm đó tôi ra về mà trong lòng ấm ức vô cùng.

Là nhân viên bán hàng nên tôi biết cách trang điểm cũng như lựa chọn trang phục. Lần nào tôi đến nhà, cô ta cũng khen từ màu son, mỹ phẩm, đến quần áo, giày dép. Nếu chỉ khen thôi thì không nói gì, khổ nỗi cô ta cứ nhờ mua hộ mà không trả tiền. Khi tôi mang đồ đến, cô ta lại tung chiêu hét ầm với cả nhà “Ôi chị thật tuyệt vời, sao chị biết em thích cái này mà mua vậy?” Tôi cứng họng chỉ biết tức anh ách trong lòng.

Nhìn hình ảnh chu môi múa mỏ đó của em chồng, cơn nóng giận trong tôi lại trào lên. (Ảnh minh họa)
Khi tôi mang đồ đến, cô ta lại tung chiêu hét ầm với cả nhà “Ôi chị thật tuyệt vời, sao chị biết em thích cái này mà mua vậy?” (Ảnh minh họa)

Một hai lần như thế, đến lần thứ ba cô ta nhờ mua, tôi chẳng mua cho nữa. Vậy là khi tôi đến nhà chơi, không thấy đồ đâu, cô ta mặt buồn thiu trách móc: “Chị không nhận được tin nhắn của em à? Chị coi thường em à?”.

Tôi về làm dâu mới nhận ra mình còn phục vụ cho cả cô em chồng. Không bao giờ cô ta phụ tôi bất cứ việc gì từ nấu ăn, dọn nhà hay giặt giũ. Cô ta lười vô cùng, đồ mặc không bỏ nổi vào máy giặt. Tôi giặt, phơi khô cô ta cũng không thèm đem cất. Tới giờ ăn, chờ tất cả mọi người ngồi vào bàn cô ta mới xuất hiện. Ăn xong là đi về phòng ngay.

Tôi bực mình, nhiều lần tôi nói với mẹ chồng: “Cô út cũng phải phụ với con chứ mẹ?”. Mẹ chồng tôi bênh con gái: “Em nó bận học, việc nặng nhọc quá thì thôi để mẹ làm cho”. Tôi ấm ức trong lòng, làm sao tôi dám để mẹ chồng làm việc nhà. Tôi biết cô ta chẳng bận gì cả ngoài việc tạo dáng chụp ảnh. Facebook của cô ta tràn ngập hình ảnh chu môi múa mỏ, ẹo tới ẹo lui trong chính căn phòng của mình.

Nhưng điều ở cô ta làm tôi khó chịu nhất là tự tiện ra vào phòng của vợ chồng tôi, tùy ý sử dụng đồ của tôi mà không xin phép. Mới hôm kia, sếp của tôi kết hôn, nên sáng đi làm tôi đã chuẩn bị sẵn váy áo, phụ kiện kèm theo, để chiều về vợ chồng sẽ đi ngay vì sợ kẹt xe.

Nhưng thật bất ngờ khi về đến nhà thì bộ váy, phụ kiện và cả đôi giày không cánh mà bay. Máu nóng trong người tôi dâng lên, không cần ai nói tôi cũng biết chắc chắn ai là tác giả. Chồng tôi sợ muộn nên hối liên tục, anh còn càu nhàu: “Đã kêu chuẩn bị trước rồi mà không nghe”. Tôi đành chọn một bộ váy khác, rồi vội vã phối đồ, trang điểm qua loa cho xong.

Vừa ra khỏi nhà, tôi đã thấy cô ta mặc toàn bộ đồ của tôi đang nghiêng trái nghiêng phải nháy máy để chụp ảnh. Nhìn hình ảnh chu môi múa mỏ đó của em chồng, cơn nóng giận trong tôi lại trào lên. Đúng lúc chồng tôi chạy vào gara lấy xe, tôi tiến tới gần chỗ cô ta và nói: “Sao em tự ý lấy đồ của chị? Em biết chị chuẩn bị để đi đám cưới mà”.

Cô ta không có vẻ gì biết lỗi mà còn vênh mặt: “Làm sao em biết được. Thấy đồ bỏ trên giường nên mặc thử thôi, có gì mà chị phải càu cạu lên như mất của vậy? Đừng làm tôi tức mà lát nữa cởi ra bị rách thì ráng chịu”. Tôi không ngờ cô ta hỗn láo như vậy. Tôi chỉ vào mặt quát: “Em có tin là chị đánh em không?”

Nhìn hình ảnh chu môi múa mỏ đó của em chồng, cơn nóng giận trong tôi lại trào lên. (Ảnh minh họa)
Nhìn hình ảnh chu môi múa mỏ đó của em chồng, cơn nóng giận trong tôi lại trào lên. (Ảnh minh họa)

Thề với trời đất là tôi chưa hề động vào cô ta. Vậy mà, cô ta gào lên rồi ngã xuống sân, khóc lóc vật vã làm bẩn bộ váy của tôi. Bố mẹ chồng trong nhà chạy ra, chồng tôi cũng vừa lúc đi xe tới, cô ta nói với cả nhà, đã xin lỗi tôi rồi nhưng tôi vẫn đánh và đẩy ngã cô ta. Tôi như chết đứng trước thái độ của cô ta. Tôi không ngờ cô em chồng tôi lại cao tay và tráo trở đến vậy.

Mẹ chồng tôi thấy con gái vẫn ngồi dưới sân thì đỡ lên và trách móc tôi: “Em nó mượn thì nó trả, con làm gì mà côn đồ dữ vậy?”. Tôi định lên tiếng thanh minh thì chồng tôi bảo: “Thôi, có gì về nói chuyện sau, giờ bọn con đi dự đám cưới trước. Còn cái H, mày đem váy của chị đi giặt sạch ngay”. Tưởng chồng bênh vực, trong lòng tôi cũng vui vẻ lên xe.

Nào ngờ, vừa khuất khỏi nhà, chồng tôi đã quay sang mắng mỏ: “Em có cần trẻ con thế không hả? Em là chị dâu mà sao lại chấp nhặt với cả em chồng? Có cái váy mà phải làm ầm lên!”. Lúc đó tôi chỉ muốn khóc nhưng sợ trôi lớp trang điểm, không biết ăn nói với sếp cùng các đồng nghiệp ra sao nên đành gắng nuốt nước mắt.

Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng. Cô em chồng tôi quá tài năng. Cô ta diễn xuất tuyệt vời như một diễn viên chuyên nghiệp. Tôi phải làm gì để tiếp tục sống chung với cô ta đây? Chẳng lẽ cứ cam chịu thua thiệt. Ai có tuyệt chiêu gì giúp tôi với?

Nguồn Tri Thức Trẻ

Bài viết cộng tác độc giả vui lòng gửi về email bientap@pnnn.vn

0 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN