Viết cho con: Một ngày lặng ở Bảo Lộc

*Bài dự thi cuộc thi ” Viết cho con” do Phụ Nữ Ngày Nay tổ chức

MS: 083

Họ và tên: Trần Nguyễn Khôi Nguyên

Địa chỉ: 27 Nguyễn Văn Vĩ, P12, Q Tân Bình

Viết cho con: Một ngày lặng ở Bảo Lộc

Bắp Cải từng nói, con thích núi, con không thích biển. Mẹ cũng thế. Với mẹ, núi hiền lành hơn biển, núi có cỏ cây hoa lá, và hơn hết là núi có ký ức tuổi thơ của mẹ.

Đường lên Bảo Lộc thật đẹp, núi đồi trập trùng vây quanh. Ba hỏi Bắp Cải, con có thấy mây bay ngay trên đỉnh núi? Mây hòa vào núi. Qua cửa xe, Bắp Cải ngắm thích thú và như có phát hiện mới, con reo lên, mây là tên bé Mây đó.

Nhà mình đi chơi cùng với nhà chị Nghé. Hẹn một đêm nghỉ ở chùa Di Đà. Đường lên chùa rất đẹp, xung quanh là những đồi chè và cà phê xanh ngát. Có đoạn đường đất đá, lên dốc nhấp nhô và quanh co rất khó đi, nhưng cũng là cơ hội để trải nghiệm cảm giác “phượt” chút đỉnh.

1. Một chiều hoa sim tím

Chùa Di Đà nằm trên một ngọn đồi và được chăm chút tươm tất. Ấn tượng đầu tiên của mẹ khi vừa tới cổng là những bụi hoa sim tím. Những bụi sim thật to, đầy hoa và trái, được trồng dọc lối đi. Cây hoa mua tím ngắt cũng được trồng làm kiểng. Mẹ tìm hái cho Bắp Cải một trái sim chín, Bắp Cải chỉ cầm chơi không dám ăn, còn ba thì bảo không ngon, nhưng với mẹ, nó là thứ trái ngon lành tuổi thơ.  Ấn tượng đầu tiên của Bắp Cải là khoảng sân cỏ rộng và mát mẻ ngay phía trước. Bắp Cải mê đá banh lắm, đi đâu cũng đem sẵn trái banh. Hai cha con tranh thủ chơi liền, mẹ và Mây loanh quanh mấy bụi sim tím và hoa lá cành trong chùa.

2. Ánh trăng thượng huyền

Trời chiều mát dịu, không khí rất tươi mát và trong lành. Trời vào sẫm tối mà không có cảm giác nặng trĩu như thường ngày. Đêm ấy có trăng, ánh trăng thượng huyền. Trăng và sương lạnh. Lặng mà không cô tịch. Trời càng khuya thì sương càng dày. Chẳng biết giọt sương đọng trên lá hay là giọt mưa li ti?

Bữa tối ở chùa khá thịnh soạn, được ăn và trò chuyện cùng Sư Thầy. Đêm được ngủ êm ấm trên nhà sàn. Lần đầu tiên bọn trẻ được ngủ trên nhà sàn xinh xinh, phía trước có giàn hoa giấy rực rỡ. Đêm mát lạnh, nghe cả hơi sương.

Từ rất sớm, mẹ được đánh thức bởi hồi chuông ngân nga êm dịu, nghe như tiếng chuông của thầy Nhất Hạnh trong những bài pháp thoại. Sáng ra trò chuyện với Sư Thầy, mới biết Thầy từng ở tu viện Bát Nhã và từng tu học ở Làng Mai (Pháp).

3. Những em bé nhỏ và đường ra suối.

Quanh quẩn trong khuôn viên chùa có gần chục bạn nhỏ. Dù trai hay gái, tóc đứa nào cũng dài loe ngoe, áo quần dính đầy đất đỏ, đen nhẻm đen nhem. Các bạn nhỏ xíu, dễ thương, hiền lành như cọng cỏ, lại hay mỉm cười bẽn lẽn. Bọn trẻ khư khư kẹp nách cái chai nhựa đựng thành quả lao động của mình, là những trái sim chín.

Một chị gái học lớp 5, mà như em bé chừng 5 tuổi, nhỏ nhẹ hỏi mẹ bằng giọng dân tộc lơ lớ, cô có muốn tụi con dẫn ra suối không? Đi chứ. Bọn chúng vui vẻ đi trước, nhà mình và nhà chị Nghé theo sau. Đã sắp tối nên cổng ra suối bị khóa, mà bọn trẻ vẫn cứ đi tới. Mọi người chưa kịp hiểu thì bọn chúng đã luồn người trườn qua gọn lẹ dưới cánh cổng đang khóa! Với bọn trẻ, cánh cổng như không bao giờ đóng. Nhà chúng ở trong buôn gần đây, chúng đến chùa chơi, hái sim, hái mận, hái quýt, ra suối. Hòa thuận, vui vẻ và trật tự, chẳng thấy cãi nhau hay tranh giành nhau thứ gì.

4. Tuổi thọ của con gà là bao nhiêu?

Trong sân chùa Di Đà có khoảng 4, 5 con gà bự chảng. Bự nhất mà mẹ từng thấy. Thấy con gà to quá nên tự dưng mọi người đặt câu hỏi, tuổi thọ của con gà là bao nhiêu? Từ xưa giờ có thấy con gà nào chết vì già đâu.

Thầy bảo nó đã 5 tuổi. Thế Thầy có biết một con gà già thì nó thể hiện như thế nào không? Thầy bảo chưa biết, Thầy đang quan sát!

Thế bạn có biết tuổi thọ của con gà là bao nhiêu không? Một số người cho rằng tuổi thọ của gà là 3 đến 4 năm, không đúng đâu nha. Muốn biết, hãy nuôi một con gà và chăm sóc nó như nuôi một con chó!

Trong chùa còn có rất nhiều chó và mèo, bọn nào cũng ăn chay mà mập tròn, khỏe mạnh và rất hiền. Nó cứ lân la làm quen với mẹ đó, con thấy không?

Nhà mình không có nhiều thời gian ở đây, nhưng những thứ còn đọng lại trong lòng thì nhiều vô kể. Bắp Cải được nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ, biết hoa sim hoa mua của mẹ, được đi ra suối và ngắm thác nước, được ngắm con gà to, biết được trái café, cây trà, được nhìn phóng xa tầm mắt… và được đá banh trên cỏ thỏa thích, đến giờ ăn phụng phịu mãi chẳng chịu vào.

Tạm biệt chùa, tạm biệt Sư Thầy, tạm biệt một ngày lặng mà nhiều niềm vui ở Bảo Lộc.

PNNN

Mời bạn đọc tham gia cuộc thi ” Viết cho con” để chia sẻ yêu thương và đón nhận những phần quà hấp dẫn!

Bài viết cộng tác độc giả vui lòng gửi về email bientap@pnnn.vn

0 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN