Đợi yêu

Bài dự thi cuộc thi “Viết cho người bạn đời của tôi” do Phụ Nữ Ngày Nay tổ chức

Mã số: 293_NBĐ
Họ và Tên: Nguyễn Ngọc Trâm Anh
Địa chỉ: Phường Hiệp Bình Phước – Quận Thủ Đức – Thành phố Hồ Chí Minh

Em bị bỏ rơi vào đêm Giáng sinh. Anh chàng phóng viên hiền lành mà em yêu bỗng dưng thú thật rằng anh ta đã có người khác. Em dằn lòng không để rơi một giọt nước mắt nào. Bất giác, trong khoảnh khắc ấy, em chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Hồi xưa mẹ nói yêu ba, rồi tới khi hai người đã có ba mặt con, mẹ vẫn bỏ ba để theo người đàn ông khác, lúc đó đứa con út là em chỉ mới hơn một tuổi. Em, với sự thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, luôn tự hứa với bản thân sẽ mang lại cho những đứa con của mình một gia đình hạnh phúc, vì sâu trong tâm khảm em hiểu cảm giác của những đứa trẻ không có được mái ấm gia đình trọn vẹn.

Sau khi chia tay người yêu, em vẫn còn bị sốc, cả ngày cứ lang thang trên mạng xã hội rồi lại đọc sách. Vô tình, em thấy ai đó chia sẻ về anh. Cái tên lạ lẫm quá. Cái mái tóc khác người quá. Em nhấp vào đường dẫn và biết anh là hướng dẫn viên tự do. Trong năm giây đầu tiên sau khi lướt qua những dòng anh giới thiệu về chuyến đi, đập vào mắt em là chữ “Sapa” và số điện thoại anh. Em chẳng biết anh là ai cả, cũng không hề băn khoăn anh là người tốt hay kẻ xấu, em mạnh dạn cầm điện thoại lên bấm số anh. Tiếng tút tút kéo dài làm em bắt đầu hồi hộp, em cũng không biết mình đang làm gì và định nói gì với anh. Ấy vậy mà khi anh vừa cất giọng, mọi sợ hãi và lo lắng trong em bỗng tan biến đi đâu hết. Giọng anh trầm, ấm như một tách trà sen. Chỉ sau mấy phút, em đăng kí tham gia chuyến đi của anh mà không đắn đo gì. Cúp máy xong, em thấy mình điên, mà thôi kệ, đã gọi rồi, không thay đổi được nữa.

Máy bay đáp xuống Nội Bài trong sự ngỡ ngàng, lạ lẫm của em. Lần đầu tiên em đi máy bay một mình mà lại đi xa thế này. Cái lạnh mùa đông tinh nghịch luồn vào cổ áo làm em sợ sệt rụt cổ lại. Em chưa từng đến một nơi lạnh lẽo như vậy. Những người trong chuyến bay đa phần về Nam Định. Cứ hỏi xoay nhau anh về đâu, chị về đâu, em về đâu. Thế là “À” một cái, “Anh/ chị/ em cũng về Nam Định này!”, rồi ngồi ríu ran kể chuyện gia đình năm nay đón Tết thế nào, nghe mà ấm lòng. Em đón xe buýt về trung tâm Hà Nội để đến điểm tập kết mà anh hẹn. Tắc đường. Em liếc nhìn đồng hồ, giờ tan tầm. Tắc đường thế này, chắc phải lâu lắm mới tới được nơi cần tới.

Rồi em cũng gặp được anh ở phố Hàng Buồm. Anh gây ấn tượng bằng câu : “Sao em ngốc thế?” khi nghe vừa nãy em đi nhầm địa chỉ. Đó là câu mắng yêu dễ thương nhất trên đời, đối với em. Thế là em đi nhanh theo đôi chân anh thoăn thoắt dạo chợ đêm, vừa đi vừa cười hớn hở. Người Sài Gòn như em thích thú với sự bình yên thầm kín ở lòng Hà Nội. Ồn ã cách mấy, xô bồ cách mấy, cũng có một khoảng trống đủ cho người ta thanh thản hít sâu vào để cảm được nhịp tim Thủ đô, cái nhịp tim của hơi thở đều và nhè nhẹ.

Em và anh dừng lại nghe một nhóm người hát acoustic giữa phố. Anh bắt em hát một bài cho bằng được. Vậy là lần đầu tiên em hát cho anh nghe giữa Hà Nội phố xa lạ. Sau đó, tụi mình tạt vào uống cốc bia hơi năm ngàn rẻ bèo nhèo. Tiếng thành ly cụng nhau cộp cộp. Thật ra nếu để ý lắng nghe, hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau, cái tiếng động vang lên cũng đầy tâm trạng. Người vui cụng ly nghe vui, người buồn cụng cái biết buồn liền. Tiếng ly chạm nhau đêm đó hơi buồn, ai cũng nhắc về người cũ của riêng mình. Gợi cho nhau chút buồn rồi thôi. Đêm đó anh em đón xe lên Sapa. Lúc ngồi đợi xe, em trò chuyện cùng anh, tự nhiên em thấy em được là mình. Thế là ngồi cười toe. Một kiểu hạnh phúc mà ai trong đời cũng có đôi lúc kiếm tìm. Một cách tự nhiên, em không tìm, vậy mà nó tới kiếm em và làm em câm lặng, vì nhận ra hạnh phúc quá đỗi giản đơn…

Tờ mờ sáng hôm sau, xe tới Sapa. Em thích thú thở ra khói, nhìn cứ như trên phim Hàn. Anh dẫn em vào nhà hàng “Sapa Lotus” ấm cúng. Trên mỗi bàn đều có một lọ hoa cẩm chướng đỏ tươi. Ánh đèn vàng mờ mờ tỏa ra từ những bóng điện cũ kĩ. Em đặc biệt thích góc quán đó. Nó chứa nhiều kỉ niệm phải gọi là cực kì nhỏ nhặt, vụn vặt giữa em và anh, do em lượm lặt. Cả ngày hôm đó anh toàn chở em đi qua mấy chỗ lạnh lẽo, mây vương ướt tóc, gió lạnh ướt vai, sương thì mù mịt, em ngượng ngùng nhận ra em chỉ nhìn rõ mỗi anh thôi, chứ chẳng thấy cảnh vật gì nhiều…

Tối, em tới căn lều bé bên con suối của anh. Đêm đen đặc, cứ như ai mới tát chục cái vào đầu, em mắt trợn trừng lên mà vẫn chả thấy gì. Màu đen đổ lênh láng trên từng cành cây ngọn cỏ. Nếu anh không rọi đèn cho em đi thì em đã ngã chổng gọng những mấy lần. Cả đêm con suối ào ào như trời làm mưa. Mưa đêm là một trong những thứ em thích nhất. Giấc ngủ em ấm áp và êm ái đến lạ. Căn lều đơn giản mà đẹp, đẹp mềm mại trong tâm trí mỗi lần nhớ về. Sáng, em mở mắt. Ơ kìa, dòng suối rạng rỡ như đám bạn nắm tay nhau luồn lách qua từng khe đá, đến chỗ đứt đoạn thì cả đám buông tay nhau ra, bật cười trắng xóa, rồi lại nô giỡn ùa vào nhau, đòi nắm lại bàn tay để tiếp tục cuộc hành trình xuôi xuống bản. Trượt tầm mắt lên một chút là sườn đồi thoai thoải nhuộm màu cỏ úa. Cảnh đẹp thật, nhưng em thấy vui vì một thứ đơn giản hơn. Nụ cười giòn tan của anh.

Ba ngày chóng qua, em phải về. Tầm ba giờ sáng, xe thả em xuống gần sân bay Nội Bài, em không dám nhìn vào mắt anh vì sợ cảm giác chia tay len lỏi vào tim ngay lúc đó làm em bật khóc. Trời lạnh ngắt. Gió thổi như vả vào mặt, em đứng trả giá với chú xe ôm mà muốn vêu cả mồm. Vậy là em về lại Sài Gòn. Sau đó em và anh có hẹn gặp nhau thêm vài bận nữa. Lúc thì anh phải bay vào tận Sài Gòn, lúc thì em phải bay ra tận Nha Trang. Chỉ để gặp nhau. Sau chuyến đi, em mới tìm hiểu xem anh là ai. Và em ngạc nhiên khi biết anh là một doanh nhân trẻ vừa hoàn thành chuyến xuyên Việt bằng xe đạp hơn mười mấy ngàn cây số, vừa đi vừa làm dự án xã hội, trong đó có dự án gửi thư viết tay xuyên Việt nhằm kêu gọi mọi người sống chậm lại để cảm nhận những điều tuyệt vời xung quanh mình. Bất giác em nhìn xuống bàn tay. Mọi thứ như một cơn gió thoảng. Có ai nắm được gió đâu. Chỉ có thể xòe tay ra để gió lướt qua từng kẽ tay, nghe mát lạnh, rồi thôi. Em dọn trống lòng mình để gió ùa vào, không giữ lại cái gì cho riêng mình cả. Anh làm em ngộ ra được chữ hi sinh, khiến em ngu ngơ tin vào tình yêu thêm lần nữa. Hi sinh là lặng lẽ nhìn theo xem anh đang ở đâu, làm gì. Hi sinh là để yên cho anh chọn cách sống cuộc đời của anh, không đòi anh thay đổi sao cho hợp với em. Em cũng không muốn gọi tên mối quan hệ hiện tại của tụi mình. Em chỉ mong mình cứ trao cho nhau những cái ôm chân thành như bây giờ, giữ hơi ấm đó thật lâu, và em sẽ đợi đến lúc anh cần gọi tên mối quan hệ này, cần trở thành người bạn đời của em.

Mời bạn đọc tham gia cuộc thi ”Viết cho người bạn đời của tôi” để chia sẻ yêu thương và đón nhận những phần quà hấp dẫn!

(Phụ Nữ Ngày Nay)

Bài viết cộng tác độc giả vui lòng gửi về email bientap@pnnn.vn

0 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN